🕛 Tình Yêu Ấy Là Hơi Ấm Trong Anh
Anh mặc áo mưa xong, ngoắc ngoắc ngoán tay gọi em. Em lại gần, anh lại kiss trộm. Nhớ hồi mới yêu nhau, bị anh kiss trộm là mặt đỏ như quả gấc. Lâu lâu cũng quen rồi, không thèm đỏ mặt, hôm nào hứng là túm anh kiss lại nữa. Nhưng hôm nay nhìn anh như con vịt trong cái áo
Tên truyện: Tôi yêu em nhường ấy Tác giả: Mạch Ngôn Xuyên Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, Chia xa gặp lại, cưới trước yêu sau, ngọt sủng, ấm áp, HE Tình trạng: Tác giả đang viết (Đã edit đến chương 3) Editor: Phương Ngọc Văn án: Năm ấy, để cưa cẩm Lâm Tụng Vy, Trình Độ đã lừa cô nàng suốt ròng hai
Da anh hơi đen nên không dám tỏ tình thôi. Chứ trắng ra là anh yêu em mà. 18. Anh ấy không phải người lạnh lùng. Chỉ là bạn không phải người anh ấy muốn thể hiện sự ấm áp. 19. Khoảng cách đau đớn nhất, chính là anh không ở bên em nhưng lại ở trong trái tim em
Chụp ảnh indoor với ánh sáng yếu là một vấn đề gặp phải rất nhiều của các nhiếp ảnh. nhưng chúng tôi cũng muốn anh ấy được cách điệu hơn và muốn tạo cảm giác Nhật Bản ấm hơn, sáng hơn và phân cực hơn, vì vậy vẫn còn vài bước để điều chỉnh.Nổi bật
Anh hy vọng có thể vào một ngày nào đó, em sẽ vô tình đọc được những dòng suy nghĩ này của anh, và nhớ đến một người đã yêu em vô hạn, yêu với cả tấm lòng và yêu em hơn những gì anh đã có trong cuộc đời này.
Anh cho em cảm giác bình yên, anh trao cho em những lời nói ngọt ngào,. "***A muốn có em cả ngày hôm đó****" Trong hơi ấm bình yên, em chỉ cảm thấy nặng nề, ngập tràn tự hỏi trong lòng, là anh thật lòng, hay đây vốn chỉ là một cuộc chơi từ ban đầu ?Anh coi em là gì giữa
Tiểu thuyết tình yêu; dạy học, làm công tác Đoàn. Từ 1986 đến nay, anh là phóng viên báo Sài Gòn Giải Phóng. Làm báo, viết văn và sáng tác thơ, ở lĩnh vực nào anh cũng dành những trang viết trong sáng và ngọt ngào cho thanh thiếu niên. Nguyễn Nhật Ánh tâm sự: "Khi viết
Được nắm tay anh trải qua những ngày tháng của tuổi 17 năm ấy là cả niềm hạnh phúc lớn lao trong em. Em đã từng nghĩ mình là cô gái may mắn nhất khi giữa hàng nghìn tấm áo trắng đồng phục nơi sân trường vàng hoe nắng, anh lại chọn rẽ lối vào trái tim em. Mang theo hơi
[Dm] Sau bao năm bên nhau thật [Am] yên ấm Rồi bỗng một [Gm] ngày tụi mình cứ thế lạ [Am] lắm [Dm] Sau bao năm không ai giận [Am] ai dỗi Thế nhưng chỉ một [Gm] vài câu nói mà [Am] ta đã trách [Dm] nhau rồi Giờ [Gm] mới biết tình yêu [Dm] bây giờ [Gm] Hạnh phúc mấy cũng sẽ tan [Dm] vỡ [Bb] Vậy mới biết nếu chỉ là [Am] kẻ qua [Dm] đường
wKjVFj.
Văn án Nguyễn Thanh Trúc, sinh viên năm nhất đại học A, vì bạn trai cô đã thi vào trường A nên cô cũng quyết tâm vào trường đó, học khá giỏi, từng là hoa khôi của trường trung học phổ thông X. Bỗng nhiên cô bị bạn trai đá không một lý do chính đáng nào khi vừa mới vào năm nhất, bạn trai cô là Lê Tuấn Phong sinh viên năm ba trường đại học A, Phong và Trúc hẹn hò từ thời cấp 3 đến nay cũng đã được gần bốn năm. Trần Vũ Minh Anh là bạn thân nhất của Trúc, đi đâu làm gì cũng có nhau, gia thế khủng đến độ có thể nối lên chọc trời. Sau cuộc chia tay, dù rất đau buồn nhưng Trúc vẫn không để bản thân buồn bã quá lâu, cô là một cô gái lạc quan, hay cười, tựa như ánh nắng ban mai. Có nhiều người tỏ tình với cô nhưng cô đều từ chối, rồi một ngày Phạm Hoàng Đức xuất hiện.. Rồi câu chuyện này sẽ đi đến đâu? Liệu Thanh Trúc có thể mở lòng thêm một lần nữa? Các bạn hãy chờ đón đọc nhé. Cảm ơn vì đã chọn truyện của mình Last edited by a moderator 12 Tháng tám 2021 Hôm nay trời mưa. Anh là một người rất dịu dàng, giọng nói trầm ấm, hay cười và nấu ăn rất ngon. Tính cách tôi khá bướng bỉnh và trẻ con nhưng điều đó không khiến anh cảm thấy khó chịu hay cáu gắt với tôi bao giờ. Tôi thường hay làm nũng với anh, những lúc đó anh thường ôm tôi vào lòng và xoa đầu tôi, cảm giác rất ấm áp, dễ chịu. Tôi bắt đầu vùi vào ngực anh như một chú mèo nhỏ anh liền hôn nhẹ lên mái tóc tôi. Tôi yêu anh nhiều lắm, nó đã không nằm trong phạm vi của thước đo nữa mà nó là số tám nằm ngang, đúng vậy, chẳng có gì khiến tôi ghét anh được. Hôm nay là thất tịch, trời mưa rất to, anh hẹn tôi ra con đường mà nơi anh và tôi gặp gỡ, nó thật vắng vẻ và yên lặng, anh bước tới rồi nói "Tụi mình kết thúc đi, anh mệt mỏi lắm rồi" tôi chết lặng, nhìn anh, nét mặt anh trông như đã mong muốn điều này từ lâu rồi, tôi nói "Tại sao thế? Em không đồng ý", anh nhìn vào mắt tôi, đó là lần đầu tiên tôi thấy anh bày ra vẻ mặt ấy, vừa tức giận lại vừa có chút khinh bỉ. Tại sao chứ? Tôi đã làm gì sai ư? Anh vội bước đi, tôi níu anh lại, bao lời muốn nói bỗng như bị nghẹn lại, anh nói "Buông ra đi, tốt nhất là chúng ta đừng gặp nhau nữa". Dưới trời mưa tầm tã, tôi đứng đó vừa khóc vừa nhìn anh, gương mặt điển trai cùng với sống mũi cao anh mặc chiếc áo len trắng cổ cao khoác ngoài là blazer màu xám, anh luôn luôn đeo chiếc đồng hồ mà tôi tặng ngày sinh nhật anh, ngày 12/3, nhưng hôm nay thì không. Anh bỏ đi mang theo sự tuyệt vọng của tôi, nhìn anh đi xa dần xa dần rồi khuất bóng, trái tim tôi bỗng thắt lại và nhói lên từng hồi, tôi ngã khụy xuống khóc nức nở, cảm thấy chính mình vô cùng thảm hại. Ngồi chơ vơ giữa sự cô đơn lạnh lẽo, một người đứng xa xa gọi lại tôi "Trúc, phải mày đấy không?", là Minh Anh, cô ấy cầm chiếc ô chạy lại đỡ tôi dậy hỏi han "Ủa mày, sao lại thành ra thế này? Mày ra đường không đem ô à? Sao lại khóc giữ đường thế này", Tôi chẳng nói chẳng rằng, không phải vì không muốn nói mà là không thể nói được. Minh Anh đỡ tôi lên xe rồi đưa tôi về nhà. Minh Anh là bạn lâu năm của tôi là bạn cực thân thiết, là tri kỉ mà tôi nghĩ sẽ không bao giờ rời xa. * * * Tôi sốt cao, trong cơn mơ màng trong tâm trí tôi chỉ còn mỗi mình anh ấy. Ánh sáng le lói, anh ấy bước đến nắm lấy tay tôi, bàn tay này không còn ấm áp nữa, nó rất lạnh, tôi đứng dậy, bất chợt mọi thứ đều tối sầm lại chỉ còn một mình tôi, ngồi thu mình trong bóng tối bất tận, bật khóc vì sự đau khổ đang giày vò thân xác. Anh Phong, anh Phong, anh đâu rồi? Tôi gọi anh mãi nhưng chỉ nhìn thấy màu đen xám xịt. Bất lực nhìn xa xăm gọi khàn cổ họng, nước mắt không ngừng rơi. Tôi tỉnh dậy trên giường của tôi, bên cạnh là Minh Anh, dường như cô ấy đã thức cả đêm chăm sóc cho tôi. Khé vuốt mái tóc ngắn màu xanh rêu, Minh Anh tỉnh dậy "Mày tỉnh rồi đấy à, mày có biết là tối hôm qua mày sốt cao lắm không, 38, 7°C ạ, vãi thật, làm cái gì thế không biết, cứ kêu Phong Phong hoài luôn. Bà đây ngồi canh mày cả đêm đấy, may mà có tao chứ không chắc mày vẫn đang ngồi giữa đường không chừng". Minh Anh vừa nói vừa áp tay lên trán tôi "Có vẻ còn sốt đấy, để tao đi nấu cháo cho mày, rồi uống thuốc nhá". Lúc này bỗng cảm thấy nó hữu dụng hơn bao giờ hết, nhà giàu nứt đố đổ vách nên tôi chưa thấy nó phải làm gì bao giờ, cảm động phát khóc ấy chứ. * * *quay lại vào ngày mai để xem chap tiếp theo nhé- Last edited by a moderator 5 Tháng tám 2021
Văn Án Truyện hiện đại Hơi Ấm Của Anh Edit & Beta Làn Truyện Tác giả Milk Tea Hamster Link audio Audio truyện Hơi Ấm Của Anh Nếu như có người hỏi Tang Noãn “Người mà cô ghét nhất là ai?” Chắc chắn Tang Noãn sẽ không hề do dự trả lời “Mạc Tư Nguyên!” Nhưng Tang Noãn lại không thể hiểu nổi. Rõ ràng là một người đáng ghét như vậy, sao lại có thể khiến cô nhớ mãi không quên nhiều năm vậy chứ? *** Hỏi “Thứ đáng sợ hơn con nhà người ta’ là gì?” Trả lời “Vậy thì e rằng chính là con nhà người ta’ sống trong nhà của mình!” Từ khi còn nhỏ, Tang Noãn luôn được bố mẹ yêu thương chiều chuộng hết mực, gia đình tuy chỉ ở mức bình thường nhưng cuộc sống lại vô cùng hạnh phúc. Cho đến một ngày, cô phải sống chung dưới một mái nhà với một chàng thiếu nên tên là Mạc Tư Nguyên. Kể từ đó, Tang Noãn chỉ cảm thấy cuộc đời mình như rơi vào một cơn ác mộng! “Nhìn Tư Nguyên nhà người ta kìa, lần thi này lại được điểm tối đa đấy! Đúng là giỏi quá!” “Nhìn Tư Nguyên nhà người ta kìa, đẹp trai chân dài lại được cái cao ráo! Đúng là tốt biết bao!” “Nhìn Tư Nguyên nhà người ta kìa, cuộc thi mỹ thuật lại giành được giải quán quân, giỏi quá giỏi quá!” “…” Tang Noãn ngoài mặt cười híp mắt, nhưng trong lòng thì không ngừng chửi rủa “Tôi ghét Mạc Tư Nguyên!” *** Sau này, khi Tang Noãn đối mặt với một Mạc Tư Nguyên vừa đẹp trai lại vừa nhiều tiền một lần nữa, cô không khỏi có một suy nghĩ bạo dạn. Rồi khi người ta lại nhắc tới hai đứa trẻ con của nhà họ Tang “Nhìn Tang Noãn nhà người ta kìa, tìm được một tấm chồng không những đẹp trai mà lại còn nhiều tiền dịu dàng, đúng là tuyệt đến mức không thể tuyệt hơn được nữa!” *** Tang Noãn “Khà khà khà, kỳ thực con nhà người ta’ có đáng sợ đến đâu đi chăng nữa, thì chi bằng dụ dỗ rồi tóm về nhà mình là xong!” Mạc Tư Nguyên “…Rõ ràng là anh dụ dỗ em về nhà mà!” Nguồn Văn Án Page Giang Hạ → Xem thêm truyện Hơi Ấm Của Anh Hãy tham gia Group cùng chúng mình trên Facebook để cùng tương tác nhé. Xem thêm
tình yêu ấy là hơi ấm trong anh